Miên Miên mỉm cười ngọt ngào, cô bé không cần thắng anh như Lục Linh, chỉ cần thấy ý cười trên mặt Lục Thanh Hành, cảm thấy anh ấy cũng vui vẻ là cô bé vui rồi.
Lục Thanh Hành sửa sang quần áo cho em gái xong, nhẹ nhàng đẩy bé vào bên trong rồi quay ra Miên Miên, cẩn thận phủi hết tuyết đọng trên chiếc áo khoác dày.
Lục Linh không cam tâm, tiếp tục hỏi: “Anh hai không nhận thua à? Anh nhanh nhận thưa đi!”
Bé Lục Linh mới bốn tuổi nhưng đã nghe chán tai những lời ca tụng anh hai IQ cao của người lớn, từ nhỏ đến lớn nghe quá nhiều, hơn nữa khi bé lớn hơn, ý thức được bản thân mình, dần nhận ra mình và anh hai không cùng một loại người, có thể cô bé chỉ là đứa trẻ bình thường không sánh được với anh hai trên mức thiên tài.
Bị anh ấy đè bẹp suốt thời gian qua… Hiếm lắm mới có cơ hội thắng anh trai trong trò chơi ném tuyết, Lục Linh hạnh phúc ngất trời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây