Các phàm nhân sinh hoạt quá hạnh phúc a ~~
Ăn đồ ăn không chỉ có mỹ vị, mà còn thật xinh đẹp.
Uông Xuyên ôm bé con mềm mại, trong thời gian cực ngắn cư nhiên đã trở thành fan nhan sắc của bé.
Anh ta hào phóng mà đem đồ ăn vặt mà Miên Miên nhìn chằm đều ném vào xe đẩy: “Tiểu bảo bối cháu thích gì liền cứ lấy, có người mời khách!”
Miên Miên nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu, khắc chế chính mình.
Bé từ trong miệng Hoài Dữ ca ca biết được Uông Xuyên là “người đại diện” của Tần Mục Dã.
Tuy rằng bé không thể hiểu hết tất cả ngành nghề phức tạp ở xã hội nhân loại, nhưng từ cuộc đối thoại vừa rồi của Uông Xuyên và Tần Mục Dã, đại khái bé đã biết sơ sơ về quan hệ của hai người.
Uông Xuyên hình như là cấp dưới của Tần Mục Dã, nói cách khác, Tần Mục Dã là ông chủ.
Nói đến mời khách, kia khẳng định là ông chủ bỏ tiền.
Anh trai thối chán ghét bé như vậy, mới không nguyện ý bỏ tiền cho bé mua đồ ăn vặt đâu.
Ở siêu thị Miên Miên vẫn luôn lắc đầu uyển chuyển từ chối, làm đến Uông Xuyên cũng không hiểu ra sao, không biết đứa bé này rốt cuộc muốn gì, không nghĩ muốn gì.
Cuối cùng thời điểm tính tiền, Uông Xuyên vẫn kiên trì giữ lại mấy thứ đồ ăn vặt anh cảm thấy bé gái hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.
Miên Miên cũng không muốn nhận việc anh trai thối “Bố thí“.
Nhưng có một thứ đồ ăn đựng trong cái chén nhỏ sáng lấp lánh......!bé thật sự quá thích.
Tiểu thần tiên giản dị không kiến thức chưa từng thấy qua loại đồ ăn này, đồ ăn xinh đẹp được kêu là “thạch trái cây thủy tinh” là cái tư vị gì a.
Bé vươn ra ngón tay, chỉ vào thạch trái cây hỏi: “chú Uông, cái này mua bao nhiêu tiền ạ?”
Uông Xuyên gãi gãi đầu: “Không nhiều đâu, chỉ 18 tệ thôi.”
Miên Miên âm thầm nắm chặt quyền, nghĩ chờ đến lúc chính mình có tiền, nhất định phải đem tiền mua thạch trái cây này trả cho Tần Mục Dã.
Từ siêu thị về nhà, Tần Mục Dã muốn phát tiết bực bội mà ăn một đống thực phẩm rác rưởi.
Ăn xong rồi còn tiếp tục lục lội trong túi đồ ăn vặt to.
Hai ly thịt quả thạch trái cây ở trước mặt hắn, hắn ăn trước một cái thoạt nhìn hình như là vị quýt.
Ăn xong rồi lại đem một cái khác vị dâu tây cũng ăn.
Miên Miên cùng Uông Xuyên đã quen thuộc với nhau, hai người ở một bên chơi đến vui vẻ.
Chờ bé nhớ tới thạch trái cây sáng lấp lánh kia, ngồi xổm xuống ở trong túi lục lội, tìm sau một lúc lâu không thu hoạch được gì.
Bé con trong lòng có dự cảm không tốt......!
Uông Xuyên thấy thế hỏi: “Tiểu bảo bối, con tìm gì thế, chú giúp con tìm nha.”
Tần Mục Dã sau khi ăn uống no đủ tâm tình thoải mái không ít, nhìn nhóc con ngồi xổm trên mặt đất giống một viên củ cải nhỏ, bộ dạng cúi đầu tìm tới tìm lui, trong lòng đột nhiên có suy đoán.
Người xấu đứng lên, xấu xa tiết lộ.
Anh chủ động mở miệng: “Nha, nhóc đang tìm cái này sao?”
Miên Miên theo hướng anh chỉ nhìn thấy “Hài cốt” thạch trái cây thủy tinh chói lọi đang nằm ở trên bàn trà.
Hai cái!
Vị quả quýt cùng với vị dâu tây, hai cái đều không có!
Bé con chóp mũi đau xót, tức khắc liền không khống chế được.
Tần Mục Dã không hề hổ thẹn: “Ngượng ngùng, ta đem thạch trái cây ăn, bất quá vốn dĩ tiền do ta bỏ ra mua, giống như cũng không có gì ngượng ngùng cho lắm.”
Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Miên Miên dần dần trướng hồng, biểu tình dần dần mất khống chế ——
Người xấu còn tiếp tục bổ đao: “khó ăn quá, đặc biệt là cái vị dâu tây kia, thật không phải làm cho người ăn mà.”
“Oa ———”
Trong phòng khách biệt thự bộc phát ra tiếng khóc thanh thúy, bé con tuyệt vọng khóc đến kinh thiên động địa.
Tần Mục Dã ngây ngẩn cả người, đại não nháy mắt trì hoãn, hiển nhiên không dự đoán được chính mình “Ác hành”* sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.