Đúng rồi, game show cũng có, cậu đã thật lâu không tham gia game show, nên cẩn thận xem xét.”
Tần Mục Dã phiền lòng đến muốn chết, không muốn nghe chuyện liên quan đến công việc, chăm chú chơi game thứ gì cũng không nghe vào.
Hắn càng không muốn nghĩ về hồi ức nửa năm trước, đại não giống như liền càng không chịu khống chế.
Em gái nhỏ ngoài ý muốn mất đối với cả nhà đều là đả kích, nhưng phản ứng của anh so với anh cả cùng em ba lớn hơn nhiều.
Không phải bởi vì hắn cùng em gái thân thiết hơn, trên thực tế hắn từ khi 17 tuổi debut liền bận công việc sự nghiệp, từ lúc em gái sinh ra, hắn làm bạn với bé con thời gian ít nhất so với cả nhà.
Mà là bởi vì, ngày xảy ra chuyện, hắn đáp ứng muốn dắt em gái đi Disney, vé cũng đã mua xong hết.
Nhưng tới đó lại nhận được thông báo, một đạo diễn nổi tiếng muốn gặp hắn bàn chuyện vai diễn trong bộ phim sắp tới, đối với một ca sĩ hát nhảy như hắn muốn chuyển hình tượng sang làm diễn viên là một cơ hội lớn.
Hắn cơ hồ không có bất luận do dự nào từ chối em gái, chỉ nghĩ hôm khác lại mang muội muội đi là được, Disney cũng sẽ không đóng cửa.
Chính là, không có về sau.
Nếu như có thể biết trước tai nạn kia, Tần Mục Dã thà rằng chính mình đời này đều không làm diễn viên, cũng nhất định sẽ kiên trì bồi bé con đi Disney.
Không có nếu như.
Cũng không còn có cơ hội.
......!
Uông Xuyên nói nửa ngày mới phát hiện Tần Mục Dã không rên một tiếng, hắn cúi đầu xem di động Tần Mục Dã, kinh ngạc mà thấy nhân vật trong trò chơi của cậu đều vọt vào phòng ngự tháp bị tháp đánh chết......!
Tiếp theo vài phút, Uông Xuyên không rên một tiếng yên lặng nhìn.
Thẳng đến bên ta thủy tinh nổ mạnh, defeat vang lên.
Uông Xuyên vẻ mặt cạn lời mà nhìn hắn: “Tần đỉnh lưu, ngài vừa mới bị phòng ngự tháp đánh chết tổng cộng bảy lần......”
Tần Mục Dã khụ một tiếng, bỏ qua di động: “không có hứng chơi, ta ra ngoài đi dạo.”
Uông Xuyên đối với trạng thái của Tần Mục Dã thực không yên tâm, khẩn trương mà đứng lên: “cậu đi đâu?”
Tần Mục Dã đã đeo lên khẩu trang kính râm đi tới cửa, đột nhiên ở huyền quan bước chân dừng lại, đối Uông Xuyên nói: “anh đem đứa nhỏ này bế lên đi.” Không thể đem nhóc con ở nhà một mình.
Tần Mục Dã là idol đỉnh lưu, không thể tùy tiện đi dạo phố.
Cũng may, khu biệt thư của Tần đại thiếu gia ở lưng chừng núi, là khu biệt thự cao cấp độc lập mới được xây dựng tại Yến Kinh.
Khu biệt thự rất ít người sinh sống, những căn biệt thự nằm cách xa nhau, các cửa hàng tổng hợp và siêu thị cũng rất ít người, đặc biệt hôm nay lại đang trong thời gian làm việc.
Tần Mục Dã tâm tình khó chịu, hắn chỉ nghĩ ra cửa hít thở không khí.
Đi tới đi tới tới rồi tới luôn cửa siêu thị, hắn mới cảm giác được bụng ục ục.
Hắn dứt khoát đi nhanh vào khu thực phẩm tiến hành giải tỏa bực bội bằng việc mua mua mua.
Từ tối hôm qua đến giờ cũng chưa ăn cái gì, đã sớm đói chịu không được.
Giữa trưa còn ngồi ở nhà hàng trơ mắt nhìn anh cả cùng nhóc con ăn hamburger phô mai lớn......!Quả thực không phải việc con người nên làm mà aaa ~~~
Uông Xuyên năm nay 28, tuy rằng không có kết hôn, nhưng ngày lễ ngày tết đều cùng cháu trai cháu gái đi chơi, xem như có kinh nghiệm chiếu cố trẻ nhỏ.
Anh ta không biết Tần Mục Dã vì sao lại bài xích đứa trẻ này như vậy, rõ ràng đứa bé này đáng yêu muốn chết.
Uông Xuyên mới đầu nắm tay nhỏ Miên Miên đi tới, sau lại thật sự theo không kịp bước chân Tần Mục Dã, anh liền đem Miên Miên bế lên.
Miên Miên bị đồ ăn rực rỡ muôn màu ở siêu thị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, hai mắt đều mở to, nước miếng ở miệng nhỏ hồng hồng như muốn ứa ra.