Nghe thấy giọng điệu cao ngạo của Lưu Ngọc, vẻ lúng túng ban đầu của Liễu nương mới tan đi phần nào, mắt thường cũng có thể thấy được sự bình tĩnh trở lại.
Tuy không biết Lưu Ngọc muốn những thứ này làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc sai bảo bà ta làm việc, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa bà ta cũng nhất định sẽ cố gắng làm cho tốt.
Vì vậy, Liễu nương gật đầu, nghiêm nghị nói:
“Hẳn là đủ, nhờ Kính phu nhân tận tình dạy bảo, ta ở phòng thu chi hiện tại cũng coi như có thể quản lý một số việc, nhất định sẽ cố gắng làm tốt cho Lưu Ngọc tiểu thư.”
Thấy cuối cùng cũng có thể giao tiếp bình thường với Liễu nương, Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Ngọc đương nhiên biết năng lực của bà ấy.
Liễu nương tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại bình tĩnh, tính tình cẩn thận, thích hợp tính toán sổ sách, lại có Nam Cung Kính chỉ dạy tận tình.
Kiếp trước đến cuối cùng, bà ấy chính là trợ thủ đắc lực của Nam Cung Kính, quản gia của Âm Sơn thị.
Nhưng mà... trước đây nàng có kiêu ngạo như vậy sao?
Từ Đàn Ninh đến Liễu nương, người nào người nấy đều sợ nàng như vậy.
“Lưu Ngọc tiểu thư...”
Giọng nói rụt rè của Liễu nương vang lên trong trận pháp truyền tin, Lưu Ngọc hoàn hồn, hỏi:
“Liễu di còn có việc gì sao?”
“Chuyện phòng luyện ngọc, Ninh Ninh chưa báo cáo với Lưu Ngọc tiểu thư, là lỗi của Ninh Ninh, mong Lưu Ngọc tiểu thư bớt...”
Như đoán được Liễu nương muốn nói gì dài dòng, Lưu Ngọc lập tức ngắt lời:
“Đàn Ninh, các ngươi có thể ở trong sân của ta, nhưng chỉ có thể ở phòng phụ, hơn nữa phải quét dọn sạch sẽ hàng ngày, Liễu di, hoa cỏ trong sân của ta đều quý giá, những nữ tỳ mới được điều đến sợ rằng chăm sóc không được chu đáo, còn nhờ Liễu di giúp ta trông nom.”
Đàn Ninh trừng lớn mắt: “Thì ra tỷ tính toán như vậy! Âm Sơn Lưu Ngọc tỷ xem ai là người hầu sai bảo vậy hả—”
Liễu nương vội vàng bịt miệng Đàn Ninh.
“Lưu Ngọc tiểu thư yên tâm, đợi tiểu thư về nhà sau này, nhất định sẽ không khác gì lúc rời đi.”
Trong tiếng ú ớ bất mãn của Đàn Ninh, Liễu nương nhìn thiếu nữ trong trận pháp truyền tin, lông mày hơi nhíu lại, cụp mắt xuống nói:
“Tiểu thư trông gầy đi nhiều, chẳng lẽ trong khoản thời gian ở Cửu U đã chịu uất ức?”
Lưu Ngọc ngẩn người.
“Không,“ Lưu Ngọc mỉm cười, “Hắn đối xử với ta rất tốt, cũng... không chịu uất ức gì.”
Nàng dùng giọng điệu mơ hồ và nhẹ nhàng lướt qua những giọt nước mắt và máu của kiếp trước.
Đàn Ninh giãy thoát khỏi tay Liễu nương, vừa định mỉa mai yêu quỷ ở Cửu U sao có thể sánh bằng Chương Hoa công tử phong thần tuấn tú, thì đột nhiên liếc thấy trong đôi mắt trong veo như lưu ly kia, có ánh nước lóe lên rồi biến mất.
Có lẽ là nàng ấy nhìn nhầm.
Đàn Ninh há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
-
Trong rừng rậm mịt mù chướng khí, ma trơi như hoa xanh, điểm xuyết trong màn đêm đen kịt vô biên.
Quỷ tùy tùng mặc áo tơi màu đen đội nón lá đứng bên bờ, cầm đèn soi sáng dòng máu chảy theo khe đá vào suối.
Quỷ nữ nhảy nhót qua những cái đầu rơi rụng trên mặt đất, vừa nhảy vừa đếm.
Một, hai, ba...
Tổng cộng mười chín con Dịch Quỷ.
Không hổ là Tôn chủ, một mình ngài ấy đã sánh bằng cả mười hai Tà Thần.
“Nhân cơ hội Tôn chủ đại hôn, yêu quỷ tụ tập ở Nghiệp Đô, đám người Nhện mặt ngọc kia hoạt động mạnh hơn so với bình thường.”
Nữ tử áo trắng như tuyết ngồi trên tảng đá bên bờ, đang vận khí chữa trị vết thương trên người Mặc Lân, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
“Xích Địa, Thanh Dã, Hàm Trì, thành chủ của mấy thành này, đều ngầm qua lại với hắn, bất kể mấy vị thành chủ này là giả vờ hay thật lòng quy thuận, nhưng người Nhện mặt ngọc cứ tiếp tục như vậy, thế lực của phái Hàng Ma nhất định sẽ ngày càng tăng, Tôn chủ... thật sự định cứ mặc kệ như vậy sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không thể trực tiếp bắt hắn ra giết sao?”
Yêu quỷ ngồi trên cây đung đưa đuôi khỉ, vẻ mặt bực bội, lông mày đầy vẻ hung dữ.
“Chúng ta ở đây vất vả cực khổ giết dịch quỷ, người Nhện mặt ngọc cùng đám thành chủ kia ăn sung mặc sướng, bàn bạc xem làm thế nào để giết chúng ta, chết tiệt! Nghĩ thôi cũng tức!”
“Thật ngốc.”
Quỷ nữ liếc hắn một cái.
“Tôn chủ giết người Nhện mặt ngọc dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi chưa từng nghĩ, người Nhện mặt ngọc lấy đâu ra nhiều tài lực như vậy để mua chuộc lòng người?”
Mi Hầu yêu vẻ mặt hoang mang:
“Tài lực? Đinh tỷ, tỷ có ý gì?”
Bạch Bình Đình nhìn vết thương sâu hoắm thấy xương trên vai yêu quỷ áo xanh dần dần lành lại, lúc này mới mở miệng:
“Mua chuộc lòng người, hoặc là hứa hẹn quyền thế, hoặc là dùng lợi ích dụ dỗ, hai điều này đều cần có tiền bạc chống đỡ, nếu không, ngươi thật sự cho rằng người Nhện mặt ngọc và bọn họ chỉ cần nói vài câu là có thể thu phục người ta sao?”