Những lời này ác ý đến mức ngay cả người hầu trong nhà cũng phải run rẩy.
Thiếu gia đã ba mươi tuổi rồi, lớn như vậy rồi, có điều gì hai cha con không thể đơn độc mà nói chuyện sao?
Nói ra khuyết điểm trước sự có mặt đầy đủ của mọi người, đúng là một chút mặt mũi cũng không cho.
Bạc Phúc Lộc khuyên can: “Anh hai, Bạc Đình sao lại không có công việc? Số tiền nó kiếm được cũng không ít.”
“Đúng đấy, Bạc Đình so với em tốt hơn nhiều! Em không chỉ không tìm được công việc, ngay cả một bức tranh cũng không bán được.” Bạc Bảo Quý cúi đầu, cảm thấy chán nản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây