Cô bối rối không hiểu tại sao ông Lâm lại lo lắng như vậy.
“Trương goá phụ nói không dây dưa với ai.” Cô hạ giọng.
Ông Lâm giải thích: “Này, chúng ta không phải cảnh sát. Ai quan tâm là thật hay giả? Những người như thế này nếu ở lại trong tiệm sẽ là tai họa. Nếu danh tiếng không tốt truyền ra ngoài, sẽ không còn ai đến tiệm em ăn đâu. Tôi có cái chiến hữu cũng là như vậy, tốt bụng thu nhận hai mẹ con vào cửa hàng nhưng hóa ra bọn họ lại là kẻ trộm…”
Thẩm Thanh Ca suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Anh Lâm, tôi đã biết Trương goá phụ từ khi chúng tôi còn ở huyện thành. Bà ta khá trung thành với tôi và làm việc nhanh nhẹn. Nếu tôi sa thải bà ta, tôi e rằng mình khó có thể tìm được ai khác tốt hơn bà ta.”
Ông Lâm thở dài: “Được rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây