“Cô gái, xin cô hãy giúp tôi. Tôi còn có ba đứa em trai, đúng lúc đang tuổi ăn tuổi lớn. Nhà chúng tôi quanh năm không ăn được mấy lần thịt.” Vẻ mặt Bạch Tuyết buồn bã.
Người bán thịt nghe xong những lời than vãn này, đôi tai tê dại, không thể thông cảm nỗi, “Thịt chỉ còn lại hai ký, hai người quyết định chia như thế nào đi!”
“Cô gái, cô tốt bụng như vậy, xinh đẹp như vậy, cô đưa thịt heo cho tôi đi! Cầu xin cô!” Bạch Tuyết mặt dày kéo tay của cô gái kia.
Cô gái kia cau mày, nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, “Cô chen hàng, cũng không phải là người duy nhất chen vào hàng của tôi.”
“Thanh Ca, cô sẽ thông cảm cho tôi phải không? Điều kiện của gia đình cô tốt như vậy, cũng không thiếu một bữa cơm có thịt. Nhưng nhà chúng tôi quanh năm chỉ ăn bữa này.” Bạch Tuyết nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây