Nghĩ đến đây, vành mắt của Tạ Dương cũng đỏ lên.
Bạc Đình bôi thuốc xong, ném tăm bông sang một bên, “Một người đàn ông khóc cái gì mà khóc? Thật mất mặt!”
“Em không khóc…” Tạ Dương dùng tay áo lau nước mắt.
“Tạ Dương, em dẫn chị đến đê đi, chị nói chuyện với bọn họ.”
Tạ Dương lắc đầu, “Chị! Bọn họ là lưu manh, nói không được! Chị đi cũng vô dụng, bọn họ rất đông…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây