“Ha ha…… do các ngươi thân quen với tôi.” Bà ta cười ngượng nghịu.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: “Cảm ơn lòng tốt của bà, tôi không cần.”
Dì bán khăn lụa lẩm bẩm: “Nói cái gì vậy? Không phải bút không bán được sao?”
“Đừng chọc cô ấy, chắc cô ấy đang rất buồn vì bút bán không được! Đáng thương cô ấy quá” Dì bán kẹp tóc cười nói.
Đột nhiên, dì Dương đi đến với một chiếc khăn trùm đầu và một cái giỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây