Thẩm Thanh Ca lắc đầu, cô lấy ra một con dao gọt trái cây có thể thu nhỏ lại được.
Trong đôi mắt đào hoa của anh hiện lên một tia hắc ám.
Bạc Đình vỗ nhẹ vào lưng cô, gằn từng chữ nói: “Không có việc gì!”
Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy vải quanh eo anh, tựa đầu vào ngực anh, “Thực xin lỗi, vừa rồi em không nghe lời anh.…… Em không biết…...”
“Tại sao em lại xin lỗi anh? Em không làm gì sai cả! Nếu muốn trách thì trách anh, tại sao lại để em trở về?” Bạc Đình chán nản nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây