Tiểu Bạch chớp đôi mắt xanh vô tội: “Ta thấy ngươi khóc. Lần đầu tiên ta thấy có yêu khóc mà đẹp đến vậy! Xung quanh có biết bao nhiêu là hoa, mỗi đóa một vẻ! Lại còn thơm ngát, lũ bướm xinh đẹp cứ bay vòng vòng. Ta mải ngắm quá nên quên khuấy mất chuyện này.”
Phồn Sanh lịch sự mỉm cười với Tiểu Bạch: “Ngươi sống lâu như vậy, chắc hẳn ông trời rất ưu ái ngươi.”
Tiểu Bạch nghiêng đầu, lời này nghe thì có vẻ là khen, nhưng hình như có gì đó sai sai thì phải.
...
Một năm sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây