Vốn tưởng Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời, nghìn năm sau gặp lại sẽ có sự thay đổi lớn, ai ngờ cô nàng vẫn giữ yêu linh mà không dùng.
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo và nghiêm túc: “Sư tỷ, em không muốn hóa thành người, em thấy thế này cũng tốt.”
“Chị xem, một nghìn năm qua, em mơ mơ màng màng cũng đã vượt qua được. Nếu em luôn tỉnh táo, chắc chắn em sẽ ngày đêm nhớ đến mọi người, không biết sẽ rơi bao nhiêu nước mắt. Hơn nữa, yêu linh của em bây giờ trong sáng, không vướng bụi trần, chỉ nhớ những điều tốt đẹp, tuổi thọ cũng dài hơn rất nhiều yêu quái khác, em còn gì không hài lòng nữa?”
“Hơn nữa, làm người có gì tốt? Em nghe rất nhiều người nói, mệt như chó, nhưng thực ra chó có mệt tí nào đâu. Em xinh đẹp thế này, đi ra đường lúc nào cũng có người mê mẩn nhan sắc của em, lừa em về nhà, xây cho em nhà đẹp, thuê cả đầu bếp riêng để phục vụ em ăn uống.”
“Em còn nhớ có một người là hoàng đế của loài người, ông ta tự tay thiết kế nhà cho em, thiết kế quần áo cho em, thậm chí còn ôm em vào lòng để người ta vẽ tranh cho nữa! Chị nói xem, nếu em là người, làm sao họ cho em về nhà, cũng sẽ không cưng chiều em như vậy, cho nên vẫn là làm chó sướng hơn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây