Nó đã rất lâu không ra ngoài, thu mình trong nhà họ Hạng đã trăm năm rồi, mỗi ngày chỉ nhìn thấy một khoảng trời nhỏ, xuân đi thu đến, sự trôi qua của thời gian trên những đồ vật cũ kỹ không rõ ràng lắm, sự thay đổi lớn nhất là con người, nhưng những thiếu niên rời khỏi nhà sẽ rất lâu không về, gặp cũng chỉ là thoáng qua, Trầm Sơn Trúc có thể cảm nhận được thời gian thay đổi, nhưng không rõ là thay đổi như thế nào.
Con đường trong thị trấn còn đỡ, cảm giác mới lạ không quá mạnh mẽ, nhưng khi chiếc taxi họ gọi vừa tiến vào thành phố, những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, hơn trăm năm quả đủ sức thay đổi tất cả.
Thẩm Sơn Trúc cứ như bà Lưu Lão Lão lạc vào vườn Đại Quan, cái gì cũng thấy lạ lẫm, xem cái này chưa đã, đã muốn ngắm tiếp cái kia.
Đi máy bay kiểm tra gắt gao, Thẩm Sơn Trúc chắc chắn sẽ bị lộ, khá phiền phức. Cuối cùng, Kiều An và Phù Diễn Minh quyết định đi tàu cao tốc, nhưng nhà ga lại đông nghịt, do đúng dịp cao điểm tựu trường, họ không mua được vé. May mắn thay, Phù Diễn Minh vớ được hai vé bỏ lại, cả hai mới lên được chuyến tàu về Cao Phong.
Thẩm Sơn Trúc: “Tốc độ xe này sánh ngang với yêu quái kéo xe ngày xưa, nhưng không linh hoạt, cứ thẳng tắp, chỉ đi theo một đường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây