Không có chút yêu khí nào, chỉ là Kiều An dù sao cũng ngày đêm ở bên cạnh nan quạt làm từ trúc Thẩm Sơn. Những cây trúc này không phải Thẩm Sơn Trúc mà cô quen thuộc, nhưng lại có một chút liên hệ yếu ớt.
Hai người còn muốn đi vào bên trong, phía sau lại truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Phù Diễn Minh quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của người tới, trong mắt người nọ nhanh chóng lộ ra ý cười: “Tiểu Minh, thật sự là cậu à! Vừa nãy tôi đã thấy quen mắt.”
Phù Diễn Minh mỉm cười gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp đại học đã ba bốn năm không gặp rồi.” “Đúng vậy, mọi người mỗi người một nơi, rất khó gặp lại.”
Người đàn ông cũng thở dài, nhưng khi nhìn Phù Diễn Minh lần nữa, trên mặt lại có thêm nụ cười: “Nhưng chúng ta cùng quê, tốt hơn bọn họ.” Vừa nói, ánh mắt anh ta từ trên người Phù Diễn Minh lướt đến trên người Kiều An.
Phù Diễn Minh lập tức giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của tôi, lần này đi công tác, tôi đưa cô ấy đến đây đi dạo.” Lại nói với Kiều An: “Đây là bạn học đại học của tôi, Hạng Du Lương.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây