Yêu quái bóng tối: “!!!” Cô ta đang nói cái quái gì thế?!
Trường Uyên không hiểu tại sao Kiều An lại đến đây, chỉ buột miệng nói: “Giờ có máy chuyên dụng rồi mà? Nhanh hơn nhiều.”
Kiều An: “Không, máy móc không có tâm hồn, tôi thích làm thủ công hơn.”
Phù Diễn Minh hiểu ý, cậu ta liếc nhìn xung quanh rồi nói với Kiều An: “Cũng đúng, tôi còn chưa biết dây đàn có đàn được không nữa là, chắc là được hết nhỉ? Biết đâu còn vừa đàn bông vừa phát ra tiếng nhạc được. Yêu quái bóng tối đã chạy mất rồi, không bắt được hắn ta, vậy thì tịch thu hết chỗ nhạc cụ này đi. Nhưng hình như trong Cục mình chẳng ai thích mấy thứ này.”
Trường Uyên nhìn hai người, cũng hiểu ra, cười khẩy: “Nhạc cụ thì không ai chơi, nhưng gỗ thì tốt đấy chứ. Tay nghề của tôi cũng khá lắm, để tôi mang về làm vài cái ghế đẩu, còn cái chuông kia thì tháo ra làm chuông cửa.” Nói rồi, anh ta rút thanh cổ kiếm đỏ thẫm ra. Thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ai nghi ngờ độ sắc bén của nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây