Hồng Thừa Đống không dám ra khỏi phòng, trùm chăn kín mít, mồ hôi túa ra ướt đẫm. Ông ta chỉ dám hé một lỗ nhỏ để thở. Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, Hồng Thừa Đống vội vã cầm chìa khóa xe chạy trốn.
“Nơi này tôi không ở nữa, đánh không lại thì chạy thôi.”
Hồng Thừa Đống nói: “Những thầy pháp tôi mời trước đây, chẳng phải là đạo sĩ ở chùa thì cũng là đệ tử tại gia, đều không trừ khử được thứ đó, vì vậy tôi đã chuyển sang theo Phật.” Ánh mắt ông ta sáng lên: “Phật pháp vô biên, từ khi tôi ở đây, thứ đó chưa từng tìm đến tôi nữa!”
Kiều An im lặng.
Lão Miêu cũng nghe nãy giờ, thật sự khinh thường loại người này: “Còn có hai người vì cứu ông mà mất tích mà ông lại im hơi lặng tiếng đến đây sống sung sướng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây