Nhắc đến ác yêu, ánh mắt Tiểu Mỹ lộ rõ vẻ ghê tởm xen lẫn sợ hãi: “Phải, là Sách yêu phát hiện ra và nhắc tôi chạy trốn.”
Khuôn mặt cô ấy thoáng chút đắc ý: “Trước khi chạy, tôi đã khóa kho tài liệu lại và mang theo chìa khóa.”
Vừa dứt lời, một cơn gió đêm thổi đến, mang theo mùi tanh máu nhàn nhạt. Kiều An vội vàng đỡ Tiểu Mỹ lên xe: “Hai người ở yên đây.”
Nói xong, cô đóng sầm cửa xe lại.
Tiểu Mỹ bám chặt vào cửa sổ, hốt hoảng nói: “Cô cũng mau vào đi, chúng ta chạy...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây