Ánh sáng không biến mất, tiếp tục lan xuống, từng chút một, cho đến khi chạm tới đuôi rắn.
Ánh sáng tan biến, trên tảng đá lớn nằm nghiêng một người phụ nữ xinh đẹp. Cô chống một tay lên đầu, mái tóc đen dài xõa tung trên tấm lưng và cánh tay trắng nõn. Đôi mắt xanh lục trong veo phản chiếu bóng hình cậu ta, như một hồ nước xanh ta biếc khiến cậu ta không khỏi chìm đắm.
Chân dẫm phải đá vụn, Đường Gia Minh mất thăng bằng, suýt ngã. Mặt cậu ta đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Có lẽ trời quá nóng.
Khi cậu ta ngẩng đầu lên, người con gái xinh đẹp như rắn đã tiến về phía mình. Đôi chân trần của nàng bước trên những phiến đá màu xám, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ giữa màu xám và trắng. Cậu ta nhất thời quên cả ngẩng đầu, cho đến khi nghe thấy tiếng cười khúc khích bên tai.
Cậu ta đỏ mặt, lắp bắp thốt ra lời chào đầu tiên: “Chào... chào cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây