Đường Gia Minh vốn không phải người an phận, sau khi biết về sự tồn tại của yêu quái chắc chắn sẽ càng muốn tiếp xúc với chúng. Với cơ thể dễ dàng bị độ yêu của cậu ta thì rất dễ xảy ra chuyện. Tuy nhiên, khi nghe thấy tên Bùi Na được nhắc đến, đôi lông mày đang rủ xuống của Đường Gia Minh lập tức nhướng lên, trên mặt nở nụ cười ngốc nghếch, lẩm bẩm: “Cô ấy là vì muốn tốt cho mình, hi hi...”
Bác sĩ Lục nổi hết da gà, vội vàng bỏ đi.
Lần xóa ký ức này do Kiều An đảm nhiệm. Cô cầm thiết bị xịt một cái vào mặt Đường Gia Minh, nói: “Cậu không quen Bùi Na, khi đang tham gia cuộc thi marathon thì cậu bị say nắng ngất xỉu và được người tốt bụng đưa đến bệnh viện.”
Đường Gia Minh lặp lại y nguyên câu nói đó. Kiều An ừ một tiếng rồi quay sang nói với chiếc gương: “Hôm qua tay Bùi Na bị mảnh sứ đâm vào, không biết đã đỡ chưa nhỉ?”
Chẳng phải mảnh sứ mới là thứ bị thương nặng hơn sao? Bị nghiền nát thành bột rồi còn gì. Chị Gương đang thắc mắc tại sao Kiều An lại buột miệng nói ra câu đó thì nghe thấy Đường Gia Minh lo lắng hỏi: “Nữ thần của tôi bị thương á? Có nặng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây