Kiều An nói: “Thật ra lúc đó số lượng của chúng cũng giảm dần rồi, người thời đó thích săn bắn, chúng lại có hình dáng giống thỏ, tập tính cũng gần giống, chỉ là không sinh sản được như thỏ mà thôi, mỗi lần chúng chỉ đẻ một con. Bây giờ biết chúng vẫn còn sống sót, tôi cũng thấy khá kỳ lạ.”
Bác sĩ Lục cảm thán: “Số lượng yêu quái trong giới chúng tôi ngày càng giảm, đám yêu quái trẻ dựa vào tuổi thọ dài của mình, cũng chẳng buồn tìm bạn đời.”
Phù Diễn Minh lặng lẽ liếc nhìn bác sĩ Lục đang thở dài, một con rùa già năm trăm tuổi, đến giờ vẫn độc thân, quả là tấm gương “sáng” cho giới yêu quái.
Kiều An lại nhìn chằm chằm Đường Gia Minh đang nhắm mắt, dường như không còn hứng thú với mọi thứ, đưa tay vỗ vỗ lên chăn của cậu ta. Bên dưới lớp chăn chính là đôi chân mỏi nhừ của Đường Gia Minh, cậu ta hít một hơi, mở mắt trừng lên nhìn thủ phạm.
Kiều An cười tủm tỉm nhìn cậu ta: “Cậu biết đến sự tồn tại của yêu quái.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây