Cậu ta cứng đờ, từ từ quay đầu lại và nhận ra tay mình đang đặt lên người một hình nhân bằng giấy. Hình nhân này cao gần bằng cậu ta, mặc một bộ đồ Đường màu đỏ rực, mặt trắng bệch, hai bên má được tô hai vệt hồng rực như son. Nhưng ngũ quan của hình nhân này lại rất thật, giống hệt người thật, đặc biệt là đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Hứa Hải định hét lên kinh hãi thì vội nuốt tiếng hét vào trong. “Đừng hét, đừng hét, chỉ là hình nhân thôi mà.” Cậu ta tự trấn an mình trong lòng.
Nhưng rõ ràng vừa nãy cậu ta đã nhìn rồi, chẳng có gì ở cửa cả, sao bây giờ lại có thêm thứ này? Hứa Hải theo bản năng lảng tránh câu hỏi này, cẩn thận rút tay đang chạm vào hình nhân giấy về.
Nhưng ngay khi lòng bàn tay vừa rời khỏi vật lạnh lẽo mềm mại kia, hình nhân giấy vốn bất động bỗng giơ tay ra, giữ chặt lấy tay cậu ta. Cái miệng trắng bệch của hình nhân giấy mấp máy: “Con rể, con đến đón con gái ta à?”
Giọng nói âm u cùng hình ảnh kinh hãi trước mắt khiến Hứa Hải trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu rồi ngã khuỵu xuống. Cao Trí Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu ta, nhưng khi nhìn thấy hình nhân giấy đang nói chuyện trước mặt, cũng không khỏi rợn tóc gáy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây