Ông lão sờ lên mặt mình, cười khà khà nói: “Bây giờ người già được ưu tiên, đi đâu cũng có người nhường nhịn.” Giọng nói của ông không còn già nua nữa, mà thay vào đó là sự trong trẻo, sảng khoái của một người trẻ tuổi.
Kiều An im lặng. Đây là truyền thống của phái Trường Minh bọn họ sao? Người mà cô quen biết cũng thích giả làm người già khi ra ngoài. Đối với cô, dường như đó là chuyện của ngày hôm qua, nhưng trên thực tế, đã hơn một nghìn năm trôi qua, người đó đã trở thành cát bụi.
Kiều An gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong lòng, hỏi ông lão: “Ngươi tên gì? Hiện tại còn ai ở phái Trường Minh nữa không?”
Ông lão: “Ta tên Thường Dịch. Hiện tại chỉ còn mình ta. Tiên phụ nói rằng sau khi ngài mất, phái Trường Minh bị một thế lực bí ẩn truy sát, sau đó buộc phải giả chết để thoát thân. Chúng ta đổi tên đổi họ và sống ẩn dật từ đó. Hôm đó, ta đột nhiên thấy quan tài cổ mở ra và biết rằng lời tiên đoán của lão tổ đã ứng nghiệm.”
Kiều An thở dài, lấy điện thoại ra: “Đây là số liên lạc của ta, ngươi lưu lại nhé. Nhưng đừng thể hiện là quen biết ta. Với khuôn mặt này, chắc chắn sẽ có người trước đây nhận ra.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây