Trì Dư: “?”
Hắn dời tay, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, Thôi Chấn Xuyên đột ngột bật dậy và xông đến trước mặt, vừa lúc thấy cặp mắt ló ra từ trong đôi tay đang ôm đầu của hắn, nhìn về phía đám đông, ánh mắt sáng rực dõi theo Thiển Hạ trong đám người.
Thôi Chấn Xuyên thì thầm: “Thầy ơi, cô ấy thật đáng yêu.”
Trì Dư giữ vẻ mặt không cảm xúc: “Cái mặt bị cô ấy đánh cho sưng lên vẫn chưa lành lại đâu.”
Là một người thầy quan tâm đến học trò, Trì Dư đặt tay lên vai Thôi Chấn Xuyên nói: “Trước đây em đã nói bọn họ đều là người của tinh cầu thực dân thấp kém, ngại bọn họ chiếm cứ khu vực huấn luyện của em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây