Vân Cô Viễn im lặng một lúc lâu, hóa ra không phải là cô xảy ra chuyện, vậy vừa rồi cô cau mày là nghĩ gì sao?
Ánh mắt anh nhìn cành cây nhỏ còn tươi mới rơi xuống bờ sông, hiểu ra gì đó: “Cô cố gắng là được, không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế thì cười: “Anh nghĩ tôi quá thiện lương rồi, tôi đã cố gắng, đương nhiên là sẽ không có gánh nặng tâm lý gì.”
“Vậy vừa rồi cô nghĩ gì thế?”
Giọng điệu của Vân Cô Viễn dịu dàng, kèm theo cẩn thận ngay cả bản thân cũng không nhận thấy được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây