Vân Cô Viễn vẫn luôn dựa vào lỗ tai phân biệt vị trí của cô, nghe thấy cô càng đi càng gần, sau đó dừng phía sau anh, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Anh nghĩ có lẽ là cô đến gọi anh, nhưng không đề phòng ngón tay nặng hơn, độ ấm lòng bàn tay quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, anh muốn nắm lấy tay nhỏ trêu chọc anh nhưng không nắm được.
Nghe thấy cô lùi về sau hai bước, anh xoay người lại theo bản năng.
Dưới ánh trăng sáng trong, giai nhân duyên dáng yêu kiều, là dáng vẻ anh chưa bao giờ thấy.
Chỉ liếc mắt một cái, hơi thở lập tức dồn dập.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây