Diệc Thanh Thanh đạp xe đạp rất nhanh, nếu không phải đường đất vàng gập ghềnh hạn chế phát huy của cô, cô cảm thấy mình có thể lái so được với tốc độ xe điện.
Vân Cô Viễn vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, đi song song.
Trên đường đi tro bụi nhiều, sợ ăn phải bụi, toàn bộ hành trình Diệc Thanh Thanh không nói một lời.
Hai người cứ im lặng hài hòa như vậy đạp xe tới huyện thành, sau đó mỗi người tách ra, một người đi tới bưu cục, một người đi tới trạm phế phẩm.
Diệc Thanh Thanh tới bưu cục, quả nhiên có hàng của cô ở đây, siêu cấp to, chỉ lùn hơn cô một chút, còn có một lá thư.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây