Vân Cô Viễn trời sinh không sợ nóng cũng không sợ phơi nắng không cảm thấy gì, nhưng lại lo lắng Diệc Thanh Thanh không chịu nổi:
“Em đi vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, không cần phải ở đây với anh, đừng để em nóng quá.”
Diệc Thanh Thanh cầm ghế ngồi dưới bóng cây bên cạnh, chống cằm nhìn anh, nghe thấy thế lắc đầu:
“Sắp tới giữa trưa, buổi chiều hai ta đều vào phòng cho râm mát, mỗi ngày anh làm nhiều nhất nửa ngày là được, chậm rãi làm, đừng để cơ thể mệt muốn chết.”
Vân Cô Viễn tính thời gian chế tạo đồ trong cửa hàng:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây