Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Ông ngoại tôi là trung y, học được từ chỗ ông ấy.”
Cảm ơn ông ngoại của cô, tết Trung Nguyên năm nay phải đốt nhiều kim nguyên bảo cho ông ấy một chút!
“Lợi hại! Chẳng trách cô muốn học điều chế thuốc trung y! Mẹ tôi còn nói già rồi có một số bệnh Tây y khám không chuẩn, trước đây ở Hải Thị có mấy lão trung y lợi hại, trị khỏi không ít loại bệnh khó chữa, nhưng mà bị coi thành phong kiến mê tín. Lần này phần tử trí thức về thành phố, không ít người muốn đưa người về, không nghĩ tới người đã sớm không còn.” Vẻ mặt Vương Linh Linh sùng bái nói.
Tiền Lai Lai bẻ đầu ngón tay đếm:
“Thanh Thanh, cô biết nấu nướng, trung y, may, điều chế thuốc, vẽ tranh, thư pháp, đi săn, trồng trọt… Còn gì cô không biết không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây