“???” Cô đều đã nâng tảng đá xanh kia lên một khe hở, sợ tới mức vội buông tay ra, lại đè trở về, tràn ngập khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Cô Viễn đi tới bên cạnh giếng, nhìn kỹ giếng nói: “Vừa rồi anh dường như cảm nhận được chút âm khí tương đối nặng.”
Diệc Thanh Thanh: …
Nhanh như chớp cô lùi đến cửa phòng, trong đầu tự suy nghĩ quá nhiều, cô thậm chí kéo Vân Cô Viễn chạy theo phản xạ có điều kiện.
Diệc Thanh Thanh chạy xa mới nhớ tới anh làm ngành này, cười ngượng ngùng nói:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây