“Cái gì? Giáo viên ngoại ngữ? Không được không được, nông dân biết được mấy chữ, học toán học là đủ rồi, đâu cần học nói chuyện với người nước ngoài. Không được, không được, trường học trong thành phố dạy ư? Đó là chuyện của trường học trong thành phố.” Triệu Hữu Điền liên tục xua tay.
Lý Mộng Tuyết chạm vào cái đinh này, vẫn không quá cam tâm:
“Đại đội trưởng, thật sự không dám giấu giếm, cháu cảm thấy mình xuống ruộng làm việc không được, cũng không muốn liên lụy tiến đội của tổ. Bản thân cháu có con đường ăn no, công điểm bao nhiêu cháu không để ý lắm, chỉ cần việc thoải mái là được, cháu xin chú.”
Cô ấy đẩy đồ tới trước mặt đại đội trưởng.
Triệu Hữu Điền lắc đầu:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây