“Nói ra khi em mới nói con mèo của chúng ta tên Đại Phúc, anh cũng cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lúc trước anh cũng chưa từng nghe tới cái tên này.” Vân Cô Viễn nói.
Hai người anh nhìn em em nhìn anh, im lặng, chỉ có Đại Phúc như lải nhải, kêu “meo” hết tiếng này tới tiếng khác, cọ vào tay Diệc Thanh Thanh.
Một hạt mưa rơi xuống, tẩm ướt gạch trong sân.
Giống như là mở ra chốt mở, càng ngày càng có nhiều hạt mưa rơi xuống.
“Trời mưa, chúng ta mau vào đi!” Vân Cô Viễn nói, nước mưa đều bắn lên hành lang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây