“Bạn học Diệc Thanh Thanh, lúc trước là tôi thực sự quá đáng, đổ oan cho cô, tôi vì hành động lúc trước xin lỗi cô.” Trần Chân khom lưng thật sâu: “Nhưng mà tôi sẽ không nhận thua, tôi sẽ cố gắng vượt qua cô!”
Không nghĩ tới vậy mà anh ta sẽ chủ động xin lỗi, có rất ít người cằm hướng lên trời bị vả mặt xong, có gan cúi đầu thừa nhận sai lầm, Diệc Thanh Thanh thực sự xem trọng liếc anh ta một cái.
“Tôi nhận lời xin lỗi của anh, hoan nghênh cạnh tranh công bằng, nhưng mà tôi cũng không cho rằng tôi sẽ thua!” Diệc Thanh Thanh nói.
Vân Cô Viễn liếc mắt nhìn Trần Chân một cái, nắm tay Diệc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đi thôi!”
“Ừm!” Diệc Thanh Thanh lưu loát quay đầu lại, đi đường đều mang theo gió.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây