“A Viễn, anh không kinh ngạc sao? Em có tay áo càn khôn đấy!”
“Bởi vì những âm hồn đó, thực ra lúc trước anh đã đoán được một chút, nhưng mà tay áo càn khôn đúng là rất thần kỳ.” Vân Cô Viễn nói: “Hai ta đều có kỳ ngộ, đây là duyên phận của chúng ta! Có lẽ trong mệnh trung chú định chúng ta phải ở bên nhau, cho nên mới phù hợp như vậy.”
“Đời này em chính là tới tìm kiếm duyên phận định mệnh của mình, anh đoán xem người đó có phải là anh không.” Diệc Thanh Thanh nửa thật nửa giả nói.
“Chỉ có thể là anh.” Vân Cô Viễn nhấn mạnh từng chữ nói.
Diệc Thanh Thanh cười vui vẻ nói: “A Viễn, anh đúng là bá đạo!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây