Cô nói sang chuyện khác, hỏi khác:
“A Viễn, anh làm âm sai tiền lương thế nào, địa phủ là xí nghiệp rộng như vậy, tiền lương cũng không tệ lắm đúng không? Địa phủ tuyển nhân viên đều làm như thế nào vậy? Âm hồn muốn tiến vào thể chế dễ không? Ngoại trừ âm sai, còn có vị trí gì?”
Hỏi xong lại hơi lo lắng âm sai bọn họ có hợp đồng bảo mật: “Anh không cần chuyện gì cũng nói cho em, nói những chuyện có thể nói là được, thỏa mãn lòng tò mò của em là được!”
“Đã xin xong, không có gì không thể nói. Tiền lương của anh không cụ thể, âm sai ngoài biên chế làm việc tương đối tự do, không có nhiệm vụ câu hồn cố định, chỉ phụ trách thu những âm hồn như cá lọt lưới ở lại dương thế. Sẽ dựa theo độ khó của nhiệm vụ lấy khen thưởng, khi ít, một nhiệm vụ chỉ có mấy chục vạn minh tệ, nhiều thì mấy trăm vạn, trên ngàn vạn cũng có khả năng. Chuyện địa phủ tuyển nhân viên thì anh không rõ lắm, anh còn là người sống, không thể vào địa phủ.” Đây là lần đầu tiên Vân Cô Viễn nói những chuyện này với người khác, cảm giác còn vô cùng mới lạ, giống như anh thực sự chỉ đang làm một công việc ở phòng ban đặc biệt mà thôi.
“Minh tệ ư?” Diệc Thanh Thanh kinh ngạc: “Chỉ phát minh tệ anh dùng kiểu gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây