Khi nam sinh đeo kính bên cửa sổ đứng dậy còn quay đầu nhìn thoáng qua bên Diệc Thanh Thanh, sau đó mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên bục giảng:
“Chào mọi người, tôi là Trần Chân, người Đế Đô, cha mẹ đều là nhân viên nghiên cứu của viện nghiên cứu dược vật. Tôi cũng đã lập chí làm một người điều chế thuốc càng giỏi hơn, góp một viên gạch vào sự nghiệp phát triển dược phẩm của quốc gia…”
“Thanh Thanh, cô nhìn người ta xem, quá giỏi ăn nói rồi, sao vừa rồi cô không nói nhiều thêm một chút?” Tống Hòa Mỹ chọc cánh tay của Diệc Thanh Thanh.
“Nói nhiều như vậy, thì chậm trễ thời gian mọi người ăn cơm, hiện giờ đã hơn 4 giờ.” Diệc Thanh Thanh nói giỡn.
Tống Hòa Mỹ gật đầu:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây