Tuy kịp thời dùng chân chống được, nhưng xe cũng bị ép dừng lại.
Nhìn Lý Mộng Tuyết đi xa, anh ta biết hiện giờ mình đuổi theo cũng vô dụng, Mộng Tuyết đã hoàn toàn thất vọng về anh ta.
Anh ta để xe đạp sang một bên, mình thì ngồi xổm trên đất đau khổ nắm tóc, trong mắt là nước mắt bất lực còn ấm ức.
Trần Chí Hòa thấy anh ta quá thảm, dừng lại ngồi xổm xuống với anh ta, vỗ lưng anh ta:
“Chuyện này cho dù thế nào đều là trách nhiệm của cậu, cậu nên nghĩ cách giải quyết chuyện của Trần Như Như trước, hai người kia đều ở nông thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cậu bảo cô gái người ta tiếp nhận cậu kiểu gì!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây