Lần này Diệc Thanh Thanh lanh tay lẹ mắt đo kích cỡ giày anh mới cởi ra, dùng bút chì làm xong ký hiệu.
“Được rồi, em đi đây!” Sau khi nói xong thì cất sợi len muốn rời đi.
Cuối cùng lý trí của Vân Cô Viễn cũng trở về, anh không chút suy nghĩ kéo tay cô: “Em… Có phải là em muốn làm áo cho anh hay không?”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy tay mình đang phát sốt, lúc này cô mới nhớ tới quên nói mình đến đây làm gì, vừa tới là đo.
Vậy mà Vân Cô Viễn còn phối hợp như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây