Lý Mộng Tuyết tưởng tượng một lát, cá chạch giống y như con rắn trượt điên cuồng khắp nơi, thì run lẩy bẩy:
“Thôi, tôi phúc hậu, không đoạt vụ làm ăn của đồng chí Vân Cô Viễn thì hơn!”
Nếu không phải cô ấy từ bước đi biến thành chạy nhanh trốn đi, có lẽ người ta còn tưởng là cô ấy phúc hậu thật!
Vân Cô Viễn rửa tay vào phòng, Diệc Thanh Thanh mới mở nắp nồi ra.
Mùi thơm xông vào mũi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây