“Không phải chứ, bệnh nghiêm trọng như thế ư?” Lý Mộng Tuyết nói như vậy nhưng không tin, còn có chút vui sướng khi người ta gặp họa, tốt nhất là để lại di chứng gì đó, khiến anh ta nhớ lâu!
Mấy người tiến lại gần xem.
Lư Tiên Tiến nằm trên xe đẩy tay, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi nhíu mày lại.
Nếu không phải chăn không che đầu anh ta, Diệc Thanh Thanh đã nghĩ đây là thi thể.
“Khụ khụ!” Nhìn thấy có người tới, Lư Tiên Tiến chống người dậy, che ngực khụ kịch liệt mấy cái: “Tiểu Hương, em nghe anh giải thích!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây