Diệc Thanh Thanh cầm bát đặt sang bên cạnh, một tay luồn qua cổ Vân Cô Viễn đỡ anh, hơi nâng nửa người trên của anh lên, một tay khác nhanh chóng cầm lấy gối đầu, lại đỡ anh nằm xuống dưới.
Sau đó bưng nước đường đỏ tới, ngồi ở mép giường múc từng thìa nước đường đỏ, nhẹ nhàng thổi một lát mới đưa tới bên môi Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn ngoan ngoãn mặc cô bài bố, đôi mắt luyến tiếc rời khỏi cô một giây, nhìn cô vì mình bận rộn, miệng thì oáng trách nhưng thực ra là lo lắng cho anh, đại não trống rỗng, trong lòng lại bị lấp đầy.
Thực ra không phải là anh không có một chút sức lực nào, nếu không vừa rồi anh đã không bò dậy đi mở cửa.
Nhưng mà lúc này anh muốn làm một tên phế nhân ngay cả thìa cũng không cầm lên nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây