Lý Mộng Tuyết thật sự bị lời ngụy biện của cô ta làm cho cạn lời.
“Lưu Xuân Hạnh, cô biết giả vờ đáng thương như vậy, lúc trước tôi ngốc như thế, cô không trộm đồ của tôi, giả vờ đáng thương với tôi nhiều, nói không chừng tôi sẽ giúp cô. Nhưng cô im hơi lặng tiếng trộm đồ của tôi, còn giả làm người tốt với tôi, người như vậy quá ghê tởm. Điều kiện nhà chúng tôi tốt hơn cô, nhưng tiền nhà người nào do gió to thổi tới, cô làm như vậy thật sự khiến người ta khinh thường!”
Vương Linh Linh thật sự bị Lưu Xuân Hạnh dạy cho một khóa, đời này nhìn thấy hiểm ác đều là mình cô ta dạy, hóa ra con người còn có thể xấu xa tới mức độ này!
Lưu Xuân Hạnh thấy không có ai nói đỡ cho cô ta, khóc lóc quỳ xuống:
“Tôi cầu xin các người, đừng báo cảnh sát bắt tôi, đi vào sẽ xong đời. Nghe nói mỗi ngày trong ngục giam đều có người chết, đó không phải là nơi người có thể ở, tôi còn chưa tới 20, tôi không muốn tiến vào ngục giam. Tôi, tôi dập đầu với mọi người, tha cho tôi lần này đi, tôi đảm bảo không bao giờ trộm của mọi người nữa!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây