Vương Linh Linh nói những lời này ra xong, trong lòng vui sướng hơn nhiều.
Nghẹn hơn một tháng, mỗi ngày nhìn Lưu Xuân Hạnh tự mình cảm thấy mình “phát thiện tâm”, cô ấy muốn nôn.
“Nghe ý này của cô, là muốn một đao cắt đứt với tôi, giải tán đúng không?” Lưu Xuân Hạnh biết tiền này của mình chắc chắn không lấy về được, uy hiếp cô ấy: “Cô nhóm lửa cũng không biết nhóm, nấu cơm cũng không, không có tôi cô có thể lấp đầy bụng sao? Ở khu thanh niên trí thức này, ngoại trừ tôi sẽ không có người khác chiều cô, để cô há miệng đợi cơm. Tôi muốn nhìn xem cô trả đũa người ta như vậy, sau này sẽ sống thế nào!”
“Mạnh miệng đúng là không thú vị.” Vương Linh Linh không chút để ý nói: “Lúc trước tôi không biết nhóm lửa, chủ yếu là lúc trước chưa từng dùng bếp đất. Thực ra nấu cơm cũng biết một chút, tuy không ngon lắm nhưng lấp đầy bụng không phải là vấn đề. Cho nên không cần cô nhọc lòng, Vương Linh Linh tôi cho dù là mỗi ngày ăn trấu, cũng không ăn cơm với ăn trộm nữa!”
“Được, được lắm! Tôi muốn nhìn xem, đến lúc đó cô sẽ thế nào!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây