“Nên biết đều đã biết, cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra ngoài.” Thang Lan bình tĩnh nói: “Thường ngày cô chướng mắt tôi dựa vào đàn ông, nhờ bọn họ giúp đỡ, còn không cho câu trả lời chắc chắn. Hiện giờ cô đã biết gửi gắm hi vọng lên người đàn ông, chân chính dựa vào bọn họ, sẽ có bao nhiêu không đáng tin cậy đúng không? Bọn họ ham dung mạo của tôi và mấy lời hay, tôi bảo bọn họ giúp ít việc, có gì không tốt, cô mới là ngốc.”
Chu Diễm Hồng bị những lời này của Thang Lan làm cho tức giận gương mặt có thêm huyết sắc, nhưng nghĩ một lát cảnh ngộ của mình, vậy mà cảm thấy những lời cô ta nói có chút đạo lý, nhưng đấu võ mồm với cô ta quen nên nói:
“Cô đây đều là ngụy biện.”
Nhưng lúc trước thường nói Thang Lan giả vờ đáng thương treo đàn ông, lúc này cho dù thế nào cũng không nói ra được.
“Cô cảm thấy là ngụy biện thì ngụy biện đi, dù sao hai ta vẫn chướng mắt nhau, tôi không muốn sau này không có người cãi nhau ở khu thanh niên trí thức, như vậy quá không thú vị. Dáng vẻ suy yếu của cô hiện giờ, thật sự rất khó coi.” Thang Lan ghét bỏ nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây