Đút cháo trắng, Lục Thanh Nghiên lại lấy thuốc mỡ ra bôi lên vết thương của Tiểu Cảnh Diên.
Giống với Bảo Nhi, Tiểu Cảnh Diên mười tuổi cũng cảm thấy xấu hổ: “Chị, để em tự mình làm đi.
Lục Thanh Nghiên nhướng mày, đưa thuốc mỡ cho Tiểu Cảnh Diên.
Cô xoay người đi tới cửa nhìn phía xa, lọt vào tầm mắt là một vùng hoang vu, gần như không có một ngọn cỏ.
Lục Thanh Nghiên không biết Tiểu Cảnh Diên vẫn luôn nhìn cô, chưa từng rời mắt, sợ cô biến mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây