Hai người chậm rãi đi xa, mãi đến khi nhặt đầy giỏ tre lúc này mới chuẩn bị trở về.
“Lục Thanh Nghiên, cô đây là nghèo đến mức không có tiền, nên ăn thứ này sao?
Giọng nói chán ghét của Trần Ni truyền từ cách đó không xa tới.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn, Trần Ni đang đi về phía bọn họ.
Thấy hai người nhặt ốc nước ngọt tùy ý có thể thấy được, còn không ai cần, không nhịn được cười to.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây