Tô Đại Bảo vừa vào đã chạy về phía Tô Thanh Hóa: “Cô ơi, không có gì cả…, giun cũng không có. Bị bọn họ đào hết rồi, cũng ăn hết luôn.”
Đại Nha liên tục gật đầu nói: “Cô ơi, chúng cháu không ăn trứng nữa đâu. Giun thì để cho người khác ăn đi. Xuân Nhi Ny cũng sắp chết đói rồi, lúc trở về cháu thấy bạn ấy không đào giun nữa mà đang ăn vỏ cây ở bờ cánh rừng.”
Nhị Nha cũng lên tiếng: “Còn có người không đi nổi nữa.., bụng thì to lên nói là muốn đi đào đất ăn. Cô ơi, làm sao mà ăn đất được chứ. Bà bảo người ta mà đói thì cái gì cũng có thể ăn. Nhưng đất cũng ăn được sao?”
Cao Tú Lan đặt cái rổ trong phòng bếp, vừa đi ra đã nghe cuộc nói chuyện của bọn trẻ và Tô Thanh Hòa, không vui nói: “Được rồi, muốn làm gì đây? Người ta chết đói thì sao, nói cho cô của cháu nghe để làm gì? Cố tình muốn dọa cô của các cháu à?”
Bọn trẻ đều im lặng không nói thêm gì nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây