Tô Thanh Hòa hỏi: “Vậy con nghe được lời này, thấy vui sao?”
Tiểu An Ninh ra sức gật đầu: “Vui chứ ạ, giáo viên nói con thông minh mà, mẹ ơi, sau này mẹ cũng không thể nói con không thông minh được, mọi người đều nói con thông minh, hiệu trưởng của bọn con cũng nói thế, thật đúng là con gái của viện sĩ hàn lâm Tô, rất thông minh!”
Cô bé học điệu bộ ưỡn ngực ngẩng đầu, giống y như đúc. Gương mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy vẻ tự tin, cũng không nhìn ra được bộ dáng không vui vẻ một chút nào.
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình hoàn toàn nghĩ nhiều quá rồi, tim của con gái mình rất lớn, mọi người không nhấn mạnh ở một câu trước, mà người ta nhấn mạnh vào lời khen cô ở phía sau. Nhưng như vậy cũng tốt, cô cười, xoa gương mặt con gái mình: “Đúng, rất thông minh.”
Tiểu An Ninh cười càng vui vẻ hơn, con bé thích người khác khen mình. Ha ha ha ha.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây