Tô Thanh Hòa tức đến suýt chút nữa thì nghẹt thở, một đứa trẻ nhỏ như vậy mà còn có thể tranh luận: “Mẹ có thể ngồi xe, mẹ còn có cảnh vệ viên bảo vệ, còn có nhân viên cần vụ chăm nom cuộc sống, nhưng đây đều là vì mẹ cũng làm việc cho người khác, nếu con muốn giống như mẹ, thì con cũng phải làm một người có năng lực, nhưng vậy sau này nói không chừng còn có thể có người khác đút cho con ăn.”
“Mẹ ơi, thế nào mới là có năng lực ạ?”
“Chính là học hành chăm chỉ, học kiến thức, có kiến thức rồi thì có thể có bản lĩnh.”
Tiểu An Ninh nhìn mẹ mình với gương mặt hiểu ra: “Mẹ ơi, sao mẹ không nói sớm một chút? Con phải học kiến thức, để người ta chăm sóc con.”
Tô Thanh Hòa cười khổ không thôi, nhéo gương mặt nhỏ của cô bé, thôi thì cứ mặc kệ con bé vậy, cũng may còn có thể cứu được, vậy thì tốt rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây