Tiểu An Ninh nhìn mẹ mình nói chuyện với mình, lại lộ ra gương mặt tươi cười, con bé thích chơi với mẹ, vì trên người mẹ có cái ăn.
Tô Thanh Hòa hôn lên gương mặt con bé: “Mẹ phải cố gắng, để bé cưng của chúng ta khi còn trẻ có thể nhìn thấy những thứ mà trước kia mẹ đã nhìn thấy, mà không phải là đợi rất lâu sau này.”
Trẻ con rất nhanh đói, Tô Thanh Hòa vừa cho con bé uống sữa, vừa cầm sách giáo khoa đọc, những kiến thức này cô đã nhớ hết, thế nhưng vẫn tốn thời gian để lý giải, đầu của cô cũng không thể so được với những thiên tài thực sự đó, cùng lắm cũng chỉ là hàng nhái… nghĩ lại mà thấy xấu hổ.
Đợi đứa trẻ ngủ rồi, Tô Thanh Hòa giao con cho mẹ Cố, còn mình thì đến bệnh viện đi làm.
Nhìn Tô Thanh Hòa vất vả như vậy, Cao Tú Lan đứng ở cửa nhà lau nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây