Mẹ Cố nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Đúng đó, chúng ta về nhà đi. Công việc này cũng không cần làm nữa, vất vả quá rồi. Về nhà đi, mẹ nuôi con. Con không cần quan tâm gì hết. Trường An…Trường An nhất định quay về.”
Tô Thanh Hòa lúng túng trả lời: “Mẹ à, con về làm gì chứ, công việc này không bất tiện gì cả. Trước khi mọi người đến, con vẫn đang làm việc đấy. Không có chút vấn đề nào.”
Mẹ Cố đỏ mắt: “Mẹ xót mà, nếu như đợi đến lúc chiến tranh thì công việc này không nhẹ nhàng nữa. Con còn đang mang thai đấy. Trường An đã và đang chịu khổ vì quốc gia rồi, mọi người cũng không thể để con cũng chịu khổ, chịu tội được.”
Cao Tú Lan kiên quyết nói: “Về nhà, ở nhà cái gì cũng tốt!”
Chủ yếu là về nhà rồi, cách đây xa, nếu như thật sự có tin không hay gì, cũng có thể che giấu được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây